“Có một nơi chốn mang tên thanh xuân.
Có
một toà thành mang tên niên thiếu.”
“Hoàng Diệu” - hai tiếng vang lên sao mà quá đỗi thiêng liêng mà lại rất mực gần gũi với tôi. Bởi Hoàng Diệu trong tôi là bốn năm gắn bó, là bốn mùa phượng đỏ, là nơi tôi vấp ngã, cũng là nơi nâng đỡ tôi trưởng thành. Như bao người học trò khác, tôi gửi gắm lại nơi đây biết bao tình yêu thương, sự trân quý, lòng biết ơn vô hạn người thầy, người cô - những người góp mặt và có công lao không nhỏ trong quá trình bốn năm tôi khôn lớn, trưởng thành. Nhưng có lẽ, trong tiềm thức của mỗi người, luôn cất giữ cho riêng mình một khoảng trời kỉ niệm mà chẳng ai giống ai. Có những kỉ niệm tràn ngập niềm vui hạnh phúc. Cũng có cả những nỗi buồn miên viễn chẳng thể gọi tên. Tôi cũng ấp ủ trong một góc trái tim mình dòng chảy kí ức về bốn năm thanh xuân dưới mái trường THCS Hoàng Diệu.
Chập chững bước chân vào ngôi trường khi lên lớp 6, ấn tượng trong tôi không phải là vì sự rộng lớn của trường, mà là sự gần gũi, ấm áp và thân thương từ ngôi trường mang lại. Đúng vậy, Hoàng Diệu chỉ khiêm nhường, nhỏ xinh nương mình trong một góc của thành phố xô bồ. Tôi vẫn nhớ khi tôi mới vào trường cũng là thời điểm trường chạm tới cột mốc 25 năm tuổi. Quả là một niềm vinh dự lớn khi tôi được chứng kiến và tham gia vào buổi Lễ kỉ niệm vô cùng hoành tráng ấy. Bao thế hệ học trò đã khôn lớn, trưởng thành, có nhiều cô chú đã lập gia đình và gặt hái được thật nhiều thành công trên con đường sự nghiệp. Cô chú trở về trường trong niềm háo hức, hân hoan. Lũ học trò non nớt chúng tôi cũng vì thế mà vui lây, trong lòng rạo rực phấn khởi dù mới chỉ là tân học sinh của trường. Nhưng vào lúc ấy, tôi cũng đã đặt ra trong mình một suy nghĩ: “Không biết, liệu 5 năm, 10 năm, 20 năm nữa, mình sẽ quay về thăm trường với bộ dạng thế nào nhỉ?” Cũng nhanh thật, câu hỏi non nớt ấy đã là của 5 năm về trước rồi. Giờ thì tôi đã lớn hơn, trưởng thành hơn cả về ngoại hình lẫn tiềm thức. Nhưng tận sâu trong trái tim, khối óc của mình, tôi vẫn khắc ghi một điều rằng: Tôi đã từng là một người con của mái nhà chung Hoàng Diệu đầy mến yêu.
Đã hơn một năm kể từ khi tôi trở thành một cô học sinh cấp 3, được vi vu tới vùng trời mới, là ước mơ, là niềm khát khao của biết bao người học sinh. Thế nhưng, dù có lưu tới phương trời nào đi chăng nữa, trong tim tôi vẫn đau đáu dành cho Hoàng Diệu một thứ tình cảm đặc biệt.
Bốn năm học dưới mái trường, không phải quá dài nhưng nó cũng đủ để trở thành một thước phim kỉ niệm đáng nhớ trong quãng đời học sinh của tôi. Từ những ngày đầu chập chững bước chân tới trường, trên gương mặt ngây ngô thoáng chút ngại ngùng, cô học trò ấy đã dần cứng cỏi hơn, gắn bó và gần gũi hơn với ngôi nhà mới này. Từng ngày, từng tháng, từng năm, từng khoảnh khắc được gắn bó với Hoàng Diệu đều thật đáng quý đối với tôi. Nhưng có lẽ quãng thời gian của năm lớp 9 là đáng nhớ và đong đầy kỉ niệm.
Chúng tôi - những cô cậu học trò cuối cấp ai nấy cũng đều tập trung và dồn hết sức lực chinh phục ước mơ, hoài bão bản thân đặt ra. Mà đôi khi vô tình lãng quên sự xanh mát của hàng cây góc sân trường, sự rực rỡ của chùm hoa e ấp nụ, vẻ đẹp của tia nắng hoang hoải trải dài khắp dọc hành lang lộng gió, và lãng quên rằng chúng tôi sắp phải rời xa nơi đây để đi tới một vùng trời mới. Nơi ấy có thể rộng lớn, khang trang hơn Hoàng Diệu, nhưng tôi chắc chắn một điều rằng chẳng nơi đâu có thể gần gũi, thân thương đến thế, chẳng nơi đâu có thể yêu thương và bao bọc chúng tôi nhiều đến vậy. Nhớ lắm những tháng ngày vùi đầu trong sách vở, những trang văn dày đặc chữ, những bài toán khó nhằn, nhưng tập đề tiếng Anh cứ thế mà dày cộp lên. Cộng thêm với áp lực của dịch bệnh, chúng tôi chẳng thể đến trường để tận hưởng trọn vẹn cái cảm giác của học sinh cuối cấp, mà chỉ có thể nhìn nhau qua màn hình máy tính, điện thoại. Nghĩ lại cũng nản thật.
Nhưng chúng tôi cũng đã cùng nhau vượt qua hết thảy những tháng ngày khó khăn đó. Tất cả đều nhờ vào tình yêu thương, sự dạy dỗ đầy dịu dàng mà cũng thật hiệu quả của những người giáo viên yêu nghề nơi đây. Đó là cô Trần Thuỷ với những tháng ngày mất ăn mất ngủ vì lo lắng cho chúng tôi, không ngừng thúc giục chúng tôi học tập với những lời động viên có cánh, lời an ủi tâm tình. Đó là cô Bích Hồng với sự nghiêm khắc, với những bài toán khô khan mà sao đong đầy sự quan tâm tới học sinh của cô. Và còn rất nhiều những người thầy, người cô yêu người, yêu nghề khác của mái trường Hoàng Diệu mến yêu. Nếu không có thầy cô, chắc chắn chúng em không thể có được thành công như ngày hôm nay, không thể vững bước trên hành trình trưởng thành của chính mình.
Sẽ thật là một thiếu sót nếu tôi không nhắc đến những người bạn đã sánh bước cùng tôi trên chuyến hành trình bốn năm dưới mái nhà Hoàng Diệu. Tôi biết chúng ta đã có khoảng thời gian gắn bó đong đầy cảm xúc. Có những giận hờn vu vơ mà thật hồn nhiên đáng nhớ, có những niềm vui hân hoan cứ nghĩ lại là tủm tỉm cười,… Tất cả đều thật đáng quý và đáng trân trọng phải không các bạn? Nhân ngày lễ đặc biệt này, hãy cùng nhau trở lại mái trường thân thương để cùng ôn lại những kỉ niệm đáng nhớ và nói với nhau những lời chưa dám ngỏ các bạn nhé!