“Muốn qua sông phải lụy đò”
Đường
đời muôn bước cậy nhờ người đưa …”
(Người lái đò)
Mái trường – ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất trong cuộc đời mỗi con người. Và... những ký ức tuổi hoa, những kỷ niệm đẹp đẽ nhất lại ùa về trong tôi, mỗi khi đâu đó trên đường đời hai tiếng Hoàng Diệu được ngân lên.
Trường THCS Hoàng Diệu thực sự đã từng là tổ ấm thứ hai của tôi. Ở đó, thầy cô là cha, là mẹ; bạn bè là anh chị em gắn bó với nhau và cùng có rất nhiều kỷ niệm khó phai mờ.
Chưa bao giờ tôi ngừng tự hào khi là một học trò của ngôi trường mang tên Hoàng Diệu. Tự hào không chỉ vì được học tập trong một môi trường tốt với đầy đủ trang thiết bị dạy học, mà còn được nuôi dưỡng tâm hồn, phẩm cách, đạo đức từ những bài học, sự quan tâm của những “người cha”, “người mẹ” thứ hai hay thậm chí từ bác bảo vệ vui tính và các “bu” bán đồ ăn vặt cổng trường. Chính những con người này đã làm thay đổi cuộc sống của tôi, cho tôi cảm nhận được thế nào là tình yêu, dạy dỗ tôi cùng biết bao thế hệ học trò khác trưởng thành hơn trên con đường đời.
Đúng như Chế Lan Viên đã từng nói:
“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất đã hoá tâm hồn!”
Phải đến khi phải rời xa ngôi trường ấy, quãng thời gian sống ở đây bỗng trở thành quá khứ, nơi từng dạy dỗ lùi lại phía sau lưng, tôi mới chợt nhận ra: ngôi trường ấy đã trở thành phần máu thịt trong tôi từ lúc nào chẳng hay. Tình cảm cứ âm thầm hình thành, âm thầm lớn lên, trở thành phần kí ức không thể thay thế. Thì ra, trong những ngày tháng rời đi, mảnh đất từng che chở, nuôi nấng tôi vẫn cứ dõi theo từng bước, vẫn thầm chờ tôi trở lại. Tôi không thể hình dung được đầy đủ về cuộc đời mình, nếu thiếu đi những năm tháng học tập tại nơi đây. Những kỉ niệm với ngôi trường ấy là một phần cuộc đời tôi, là hành trang tinh thần không thể thiếu của tôi đến mãi sau này.