![Nhấn vào ảnh để phóng to ✏](https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t6b/1.5/16/270f.png?w=1130)
Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoắt em đã bước sang năm học thứ hai dưới mái trường THCS Hoàng Diệu, đứa trẻ ngày nào còn mắt đỏ hoe, đứng sau lưng mẹ trong ngày đầu tiên đến ngôi trường mới, âm thầm nổi loạn, chống đối, thu mình và biểu tình trong yên lặng để mong mẹ cho mình trở về lại ngôi trường nhỏ nơi đảo xa.
![Nhấn vào ảnh để phóng to ✏](https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t6b/1.5/16/270f.png?w=1130)
Em đã từng được học qua nhiều thầy cô giáo giảng dạy đầy tâm huyết,
để lại trong em nhiều ấn tượng sâu sắc nhất có lẽ là cô giáo Dương Thị Hoài Hà – Giáo viên chủ nhiệm và cũng là giáo viên bộ môn Toán của em. Ấn tượng bởi từ buổi nhận lớp đầu tiên, Cô là một con người rất thẳng thắn, quyết liệt, yêu cầu rất cao nhưng đồng thời luôn yêu thương và quan tâm đến từng học sinh. Không những thế, cô còn rất nghiêm khắc, có lúc em tự hỏi: "Sao cô lại nghiêm khắc với chúng em đến vậy??". Nhưng rồi thời gian cũng cho em biết câu trả lời: nghiêm khắc cũng là muốn tốt cho chúng em, giúp chúng em trưởng thành và trở thành một con người tốt. Cô luôn ở bên cạnh, sẵn sàng giúp đỡ, chỉ bảo, hướng dẫn và chỉ bảo chúng em mọi việc. Cô thường dành cả một tiết chỉ để giúp chúng em chữa một bài Toán chúng em làm chưa đúng, rồi viết sao cho chuẩn để không mất điểm, bởi cô nói “Toán học – sai một li là đi một dặm, sai không có cơ hội sửa!” rồi “bút sa gà chết”. Tận tâm chỉ bảo chúng em từ những điều nhỏ nhặt nhất: “biết nói lời cảm ơn và xin lỗi”. Thương cô biết bao vì ngày đêm miệt mài đèn sách bên trang giáo án, thương ánh mắt buồn của cô mỗi khi chúng em không ngoan, với từng lỗi sai, thay vì trách mắng cô luôn tìm cách để chúng em nhận ra lỗi sai để sửa, tận tình chỉ bảo chúng em phải biết sai và biết tự sửa chữa lỗi của mình. Không những thế, cô còn hiểu cá tính của từng bạn để đưa ra những lời khuyên, lời chỉ bảo cũng như những hình phạt để mỗi chúng em trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
![Nhấn vào ảnh để phóng to ✏](https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t6b/1.5/16/270f.png?w=1130)
Và với một đứa trẻ ít lời, luôn khép mình lại như em – chính cô đã đưa em ra khỏi vỏ bọc của chính mình. Em đã có những lần đầu tiên mà em và bố mẹ tưởng rằng em không bao giờ có thể làm được: lần đầu tiên tập múa, lần đầu tiên tập hát, lần đầu tiên tập nhảy và … lần đầu tiên bước lên sân khấu trước ánh mắt của bao người – cô biết không, em hồi hộp gần như cả đêm không ngủ, em đã tưởng mình không bao giờ có thể làm được những điều đó. Em đã đóng chặt cửa phòng chỉ để tập đi tập lại một bước nhảy mà em hay lỗi nhịp, nhìn mình trong gương để tự sửa… Em đã làm được, mặc dù chưa được tốt như em mong muốn, vẫn còn sai động tác, trật nhịp, hồi hộp và cái quần phản chủ đã khiến em vừa biểu diễn vừa phải túm cạp nhưng em đã cố gắng hoàn thành bài biểu diễn một cách tốt nhất trong tiếng vỗ tay hân hoan của mọi người. Chẳng lời nào tả hết được lòng em, em cảm ơn cô vì tất cả.
![Nhấn vào ảnh để phóng to ✏](https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t6b/1.5/16/270f.png?w=1130)
Cảm ơn cô đã đưa em ra khỏi cái vỏ ốc an toàn, đã cho em cơ hội để khám phá chính mình, cho em cơ hội thể hiện và tỏa sáng. Và đã sắp đến ngày 20-11, em kính chúc cô luôn khỏe mạnh, mãi thành công trong việc "trồng người" và dìu dắt chúng em đến với những thành công. Em sẽ cố gắng để không phụ niềm tin yêu của cô đã dành cho cả lớp và cho riêng em.
"Cô ơi, người rộng lượng biết bao
Người đã bao dung tới nhường nào
Dìu dắt chúng em nào than thở