“Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỉ niệm. Kỉ niệm thân yêu ơi, sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô, bạn bè mến thương ơi, sẽ còn nhớ những lúc giận hờn. Để rồi mai chia xa, lòng chợt dâng niềm thiết tha. Nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa….”
Thời gian trôi qua thật nhanh mà chúng ta không hề hay biết. Mỗi người đều trải qua thời học sinh với biết bao kỉ niệm buồn vui. Mỗi khi câu hát vang lên, trong lòng em lại dâng trào những cảm xúc về mái trường cấp II thân yêu của mình. Mái trường THCS Hoàng Diệu - ngôi nhà thứ hai, là nơi em gắn bó với những thầy cô và bạn bè thân thiết như một gia đình. Nơi ấy chất chứa bao kỉ niệm đẹp khó quên cùng hoài bão ước mơ lúc còn ngồi trên ghế nhà trường của mỗi người. Cũng nơi ấy cho em biết bao kỉ niệm sâu sắc về những người thầy, người cô đã dìu dắt em trên con đường tri thức.
![Nhấn vào ảnh để phóng to ✏](https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t6b/1.5/16/270f.png?w=1130)
Chính nhờ sự dìu dắt ân cần ấy, em đã thật may mắn và vinh dự khi là một trong số những học sinh được khoác lên màu áo thiên thanh của trường THPT Chuyên Trần Phú. Khi lên cấp ba, được bước vào một môi trường mới em vẫn luôn tự hào khi nói với mọi người mình là một học sinh của mái trường THCS Hoàng Diệu, bởi đối với em Hoàng Diệu là nhà, là nơi sẵn sàng dang rộng vòng tay đón em trở về, là nơi đầy ắp tình yêu thương và những kỉ niệm để mỗi khi nhìn lại em lại càng có thêm động lực tiến về phía trước.
Em vẫn nhớ những tháng ngày còn là một học sinh của ngôi trường mang tên vị Tổng đốc Hoàng Diệu. Đó là những ngày nắng hạ chói chang cùng các bạn tranh nhau một cốc nước mát, nhớ những cơn mưa tầm tã tưới mát tuổi học trò thơ ngây, nhớ những ngày đông buốt giá trong căn phòng số 15 thủ thỉ tâm sự cùng nhau những câu chuyện nhỏ mà thấy ấm lòng.
![Nhấn vào ảnh để phóng to ✏](https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t6b/1.5/16/270f.png?w=1130)
Khoảng thời gian ôn thi vào 10 vừa vất vả vừa áp lực nhưng với em đó chính là khoảng thời gian mà sau này khi đã lên cấp ba rồi nhưng em muốn quay lại mãi. Vì ảnh hưởng bởi đại dịch Covid 19 mà những năm tháng cuối cấp của chúng em không được trọn vẹn, thường xuyên chỉ được gặp mặt và học tập cùng nhau qua chiếc màn hình máy tính nhưng điều đó cũng không làm vơi đi sự nhiệt huyết của thầy cô trong việc truyền tải kiến thức tới học sinh. Sự ân cần sát sao của thầy cô cũng như những buổi học hiếm hoi ở trên lớp tới khi ánh chiều tà len lỏi qua từng ô cửa hắt lên mặt bàn như một bức ảnh thật đẹp được lưu trữ trong chiếc hộp Pandora của tâm hồn em.
![Nhấn vào ảnh để phóng to ✏](https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t6b/1.5/16/270f.png?w=1130)
Những bài toán, bài văn, hay những tập đề tiếng Anh dày cộp đôi lúc khiến em chán nản, muốn từ bỏ nhưng khi ấy em nhận được sự động viên của những người mẹ, người cha thứ hai kéo em khỏi vũng lầy của những suy nghĩ tiêu cực, dắt em bước đi trên con đường đầy những khó khăn va vấp.
![Nhấn vào ảnh để phóng to ✏](https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t6b/1.5/16/270f.png?w=1130)
Em nhớ ngày đi thi cấp ba – một ngày đầy nắng và cả mưa, sau khi làm bài không được như ý muốn em lập tức nhận được nhưng dòng tin nhắn “Hôm nay thời tiết mưa nắng thương các em vất vả, cố lên em nhé!” và “Cô luôn bên cạnh và dõi theo các em” của giáo viên chủ nhiệm và giáo viên dạy toán, em như muốn oà khóc và chính lúc đấy em nhận ra rằng hành trình phía trước của em không hề đơn độc mà vẫn luôn có sự đồng hành của thầy cô cũng như mái trường mến yêu.
![Nhấn vào ảnh để phóng to ✏](https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t6b/1.5/16/270f.png?w=1130)
Để có được một Hoàng Thị Ngà của ngày hôm nay chính là nhờ sự dạy dỗ hết mực thương yêu của thầy cô - giáo viên chủ nhiệm cấp hai của em. Cô là người mang sức ảnh hưởng rất lớn đến bản thân em sau này. Những lời khuyên hay những lần tâm sự với cô khiến em cảm thấy như có thể nhìn nhận lại bản thân mình, nhận ra một số điều giản đơn mà ý nghĩa mà em đã vô tình đánh rơi trong những ngày tháng đã qua.
![Nhấn vào ảnh để phóng to ✏](https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t6b/1.5/16/270f.png?w=1130)
Khoảng thời gian cấp hai thật đáng nhớ với những kỉ niệm của tuổi học trò vô lo vô nghĩ, với sự yêu thương và bao bọc của thầy cô. Em phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung Hoàng Diệu và những người thầy, người cô hết lòng vì học sinh của mình bằng một tình cảm trọn vẹn nhất. Có lẽ, mái trường và thầy cô nơi đây là một mảnh ghép trong cuộc đời em mà dù có đi đến đâu, dù thời gian có trôi qua nhiều biết mấy, phủ bụi và xóa nhòa đi tất cả thì tình cảm dành cho mái trường và thầy cô nơi đây vẫn luôn đong đầy và trọn vẹn.